Người dịch: Whistle
“Thần sứ.”
Nguyên Hương nhẹ nhàng từ trên cao rơi xuống, cúi đầu:
“Chu Giáp đã bị phái đi tuần tra, vì vừa mới đắc tội với Shirley tướng quân, nên bên cạnh hắn ta không có nhiều người, ta có thể dẫn dụ hắn ta đi.”
“Ừ.”
Thần sứ gật đầu:
“Đi đi.”
“Thần sứ.” Nguyên Hương nói:
“Nghe nói thực lực của Chu Giáp không yếu, ngài phải cẩn thận.”
“Yên tâm.”
Thần sứ cười, không để tâm:
“Nếu như gặp phải lâu chủ Huyết Đằng lâu, ta không dám nắm chắc, nhưng chỉ là một Hắc Thiết mới tấn thăng, có thể mạnh đến mức nào chứ?”
…
“My tiểu thư, ta còn có việc ở nhà, xin phép cáo lui trước.”
“Được.”
Lôi My gật đầu, đứng dậy tiễn khách:
“Vương quản sự, đừng quên chuyện ta đã nói, làm phiền ông rồi.”
“Tại hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức, cố gắng hết sức.”
Vương quản sự chắp tay, ra hiệu với Trần trưởng lão bên cạnh rồi chậm rãi rời đi.
Đợi đến khi tiếng bước chân biến mất, nụ cười trên mặt Lôi My liền biến mất:
“Cố gắng hết sức…”
“Hừ!”
“Đúng là “cây đổ bầy khỉ tan”, lời nói quê hương của Chu trưởng lão thật đúng.”
“Đây cũng là chuyện đương nhiên.” Trần trưởng lão vuốt râu, thản nhiên nói:
“Một đời vua một đời thần, Cừu Ứng Thần chắc chắn sẽ tiếp quản vị trí bang chủ, nếu như còn dây dưa với ngươi, e rằng bọn họ sẽ bị trả thù.”
Lôi My mặt mày u ám.
Nàng nhìn xung quanh, sự náo nhiệt trước kia đã biến mất, bây giờ, người vẫn còn ở bên cạnh nàng ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Sự khác biệt quá lớn khiến lòng người lạnh lẽo.
“Ngươi cũng đừng quá lo lắng.”
Trần trưởng lão đứng dậy:
“Cừu Ứng Thần dù sao cũng còn trẻ, nội tình không đủ, uy tín cũng không cao, trong thời gian ngắn, chắc là gã ta sẽ không trêu chọc ngươi, nếu không, sẽ tự chuốc lấy phiền phức.”
“Hơn nữa, còn có mấy lão già bọn ta ở đây, bảo vệ Lôi gia một thời gian không thành vấn đề.”
“Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận.”
Trần trưởng lão nhìn Lôi My, dặn dò:
“Chúng ta chỉ có thể bảo vệ ngươi một thời gian, không thể bảo vệ mãi mãi, đặc biệt là tình cảm, đối với những người lớn tuổi, càng không đáng tin cậy.”
“Đợi đến khi Cừu Ứng Thần ngồi vững vị trí bang chủ, ngươi…”
“Tóm lại, phải nghĩ cách đối phó.”
“Trần thúc.”
Lôi My cúi người:
“Xin hãy chỉ giáo.”
“Ta không có gì để dạy ngươi.”
Trần trưởng lão lắc đầu:
“Ngươi cũng biết tính cách của ta, lười biếng, tùy ý, vốn dĩ không phải là người làm chuyện lớn, nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ được mấy người.”
“Ừm…”
“Ngươi có thể hỏi Chu trưởng lão, khác với lão già như ta, Chu trưởng lão còn trẻ, tiềm lực lớn, sau này, trong bang còn phải dựa dẫm vào Chu trưởng lão rất nhiều.”
“Chu Giáp.” Lôi My cau mày:
“Không giấu Trần thúc, ta cảm thấy tính cách của Chu trưởng lão quá lạnh lùng, nếu như ta không còn tác dụng gì đối với hắn, chắc chắ hắn sẽ không quan tâm đến ta.”
“Không đến mức đó.” Trần trưởng lão cười:
“Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình?”
“Hai người các ngươi cũng coi như quen biết, chắc chắn sẽ nể tình một chút.”
“Ta đi đây.”
Trần trưởng lão phủi bụi trên quần áo, chậm rãi nói:
“Ngô trưởng lão mời ta đến tửu lâu uống trà, cũng sắp đến giờ rồi.”
“Trần thúc, đi thong thả.”
Lôi My cúi đầu, trong lòng lại lạnh lẽo.
Ngô trưởng lão?
Ngô Bá Trung!
Ngay cả Trần thúc cũng bắt đầu tiếp cận thế lực của Cừu Ứng Thần, lo liệu cho tương lai của mình, bây giờ, còn ai thực sự đáng tin đây?
“My tiểu thư.”
“Ta… ta còn có việc.”
“Ta cũng vậy.”
Lại có hai người lên tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng, tuy rằng không nói rõ, nhưng thái độ đã rất rõ ràng.
“Đi đi.”
Lôi My mặt không đổi sắc, phất tay:
“Yên tâm, ta sẽ không liên lụy đến các ngươi.”
“Không dám, không dám.”
Mấy người vội vàng xua tay, lần lượt lui ra ngoài.
Lôi My nhìn mấy người rời đi, nhắm mắt lại, hít sâu, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, nàng ta bất lực ngồi xuống.
Gần đây, Lôi My quá vất vả, hơn nữa còn mệt mỏi, lúc này, lại có uất ức dâng lên, nhất thời không chịu nổi.
Không biết đã qua bao lâu, Lôi My mới dần dần hoàn hồn.
“Tốc tốc…”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài.
Còn chưa đợi Lôi My lên tiếng, người đến đã đẩy cửa bước vào.
“My tỷ tỷ!”
Một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, hoảng sợ chạy đến, vừa khó, vừa nói:
“My tỷ tỷ, cứu mạng.”
“Tiểu Như.” Lôi My đứng dậy, dìu cô gái rồi hỏi:
“Đừng hoảng, xảy ra chuyện gì?”
Lôi Bá Thiên có rất nhiều phòng nhì, hơn nữa, gần như mỗi người phụ nữ đều sinh con cho ông ta, con cái nhiều đến mức chính ông ta cũng không biết rõ là có bao nhiêu.
Mẹ của Tiểu Như vốn là một nha hoàn, vô tình được ân sủng, mang thai, con gái cũng không có thân phận gì.
May mà mẹ con hiểu chuyện, hiền lành, cẩn thận ở Lôi phủ, đặc biệt là quan hệ với Lôi My rất tốt.
“Là Tô Thiềm!”
Tiểu Như nước mắt lưng tròng, khóc lóc:
“Gã ta muốn cưới muội làm thiếp, muội không đồng ý, mẹ chỉ nói mấy câu nặng lời đã bị thuộc hạ của gã ta đánh đến thổ huyết.”
“Muội nhân lúc bọn chúng không để ý rồi chạy đến đây, My tỷ tỷ, mau cứu mẹ của muội.”
Nói xong, Tiểu Như túm lấy tay áo Lôi My, lay mạnh.
“Tô Thiềm!”
Lôi My nheo mắt.
Khác với Tô Phấn, Tô Thiềm còn rất trẻ, tu vi cũng không cao, nhưng lại là con trai của đại phòng Tô gia, người này rất kiêu ngạo và ngang ngược.
“Đi!”
Lôi My nghiến răng:
“Đi tìm gã ta…”
“Không cần.”
“Loảng xoảng!”
Theo tiếng cửa nặng nề đóng lại, một nhóm người nghênh ngang bước vào, đồng thời, bọn họ ném một người phụ nữ toàn thân đầy máu vào trong.
“Lôi My, ngươi cho rằng mình còn là nhân vật có tiếng tăm sao?”
Người dẫn đầu mặc hoa phục, dung mạo tuấn tú, chỉ là ánh mắt gian xảo, vẻ mặt bất thiện, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Gã ta nhìn Lôi My rồi khinh thường nói:
“Lão tử của ngươi đã chết, Thiên Hổ Bang cũng không còn chỗ cho ngươi đặt chân, ta coi trọng con nha đầu này là cất nhắc nó rồi, sau khi vào Tô gia thì không cần phải lo ăn uống.”
“Nếu không… bị bán vào kỹ viện cũng là chuyện bình thường.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo